Taiwan Again
Sắp rời khỏi LB.
Hay nói đúng hơn là LB đã rời khỏi chính nó, từ tháng 3. Vì vậy có thể nói, rời khỏi LB bây giờ chỉ là rời khỏi cái công ty mà LB đã rời khỏi chính nó, từ tháng 3.
Với lại cái note này cũng không nói về chuyện ai rời khỏi LB hoặc LB đã rời khỏi ai. Chỉ là nhờ rời khỏi LB và cũng là vì sắp sửa bước vào một công việc cực kỳ trần ai ngay sau đó nên đã quyết định lấy một kỳ nghỉ dài đến 7 ngày. Lần đầu tiên kể từ khi bước vào giới agency mới có thể lấy phép cho một kỳ nghỉ dài như vậy. Để đi đâu? Đi Đài Loan.
Chọn Đài Loan là để kết thúc những dở dang đến từ sự bất ổn trong cuốn đi hồi tháng Năm năm ngoái, chuyến đi mà như ai biết thì cũng đã biết, là chuyến đi cuối cùng của gia đình. Nàng đã quyết định rời đi sau chuyến đi ấy, và vì đã đã cảm thấy điều đó từ cuối chuyến đi, nên những ngày cuối ấy, kể cả là lúc ngồi nhìn mặt trời lặn ở Đạm Thủy, thì mọi thứ đã lướt qua như những vệt lờ mờ. Tâm trí lúc đó đã dồn vào việc trả lời 2 câu hỏi "vì sao" và "làm thế nào" trong nỗ lực cứu vãn tránh một cái kết buồn.
Chuyện rồi cũng đã xảy ra. Sau đó là chuỗi ngày buồn khổ. Từng ngày trôi qua với sự trống vắng vô cùng tận, nhất là khi thằng nhỏ leo lên xe để về với mẹ nó. Cho đến khi đọc Cà Phê Đợi Một Người, một tiểu thuyết về một quán cà phê, ở Đài Loan. Nhờ cuốn tiểu thuyết đó mà gần như lấy lại được tinh thần. Để rồi sau đó, cùng với chạy, đọc trở thành một cái thú vui cá nhân giúp cho cuộc sống bớt đi nhàm chán và ngày một lạc quan hơn. Chuyện buồn đã xảy ra được xem như một cuốn tiểu thuyết thật buồn mà đã đọc, đọc xong rồi thì gác lên kệ sách thôi. Giờ là lúc nên đọc một cuốn mới, để khác đi.
Chuyến đi này có thằng con làm bạn đồng hành. Hai... "anh em" đã rất vui trong cái nắng oi ả của Bangkok hồi Tết, nên tin là chuyến đi này cũng sẽ ổn thôi. Đài Loan có rất nhiều nơi để "hai đứa" bonding. Nó có thể đóng dấu thỏa thích ở những nơi hai cha con sẽ đặt chân đến. Sẽ trở lại Cửu Phần, Thập Phần, làng mèo Hầu Động, công viên sáng tạo Hoa Sơn, chợ đêm Sĩ Lâm và Tây Môn Dinh. Chắc sẽ ổn thôi(!)
Lần quay lại Đài Loan này sẽ là lần đầu tiên mà mỗi sáng sẽ dậy sớm ở một nơi xa để chạy như ở nhà, vì vậy đã chọn ở một homestay gần một cái công viên. Một cách để bắt đầu chương Một của cuốn tiểu thuyết tiếp theo về bản thân mình. Trong chương đó, tiếng giày nện lên nền đất bên tai sẽ rất thật. Những giọt mồ hơi rơi cũng sẽ là rất thật. Và niềm hứng khởi để bắt đầu một ngày mới cũng sẽ là rất thật. Và những thứ lờ mờ mà ngày ấy đã lướt qua, hy vọng cũng sẽ hiện ra rất thật trong lần trở về này.
Đợi nhé, Đài Loan!